CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Anh Em


Phan_17

“Vâng, không phải học về ngoại ngữ, phải tới tham gia hệ thống huấn luyện của bộ đội, có nhiệm vụ đặc thù phải làm, nội dung tạm thời giữ bí mật.” Hách Tịnh cố sức qua loa, nhưng cũng không dám hoàn toàn nói láo, thật thật giả giả mới có thể che mắt người khác tốt nhất.

Hách Tịnh nói bình thản, Lương Thanh lại bộc phát, bà ít khi có tâm tình kích động như thế: “Nhiệm vụ gì thế? Còn phải tới doanh trại? Vốn mẹ không đồng ý con làm cảnh sát! Sau con nói là chức vụ văn thư, được rồi mặc dù điều kiện không tốt, hạn chế rất nhiều, ngay cả xuất ngoại cũng không dễ dàng, nhưng con gái cần ổn định mẹ liền miễn cưỡng đồng ý. Hiện tại thì sao? Con sao có thể nhận nhiệm vụ gì đó? Người đứng đầu Cục công an đâu rồi, bộ đội là địa phương tốt sao? Lại muốn một đứa nhỏ như con tới làm cái gì? Mà lại đi thời gian dài như vậy!”

Lương Thanh vẫn nói tiếp, Hách Tịnh không dám phản bác, chỉ im lặng lắng nghe, cũng là Đan Dũng không nhịn nổi tiến lên ngăn cản: “Con gái trưởng thành, muốn làm gì cũng là việc của chính nó, bà đừng quá kích động.”

Lương Thanh cũng không quay đầu lại, tiếp tục nói: “Nói dễ nghe thật, nó cũng không phải con gái của ông, sao có thể không lo lắng.”

Hách Tịnh rất ít thấy hai người xung đột, không nhịn đươc giương mắt nhìn Đan Dũng, chỉ thấy ông không đổi sắc mặt, đưa tay kéo Lương Thanh đang kích động, bị Lương Thanh hất tay ra, lại cố chấp kéo lại, hơn nửa còn khiến bà không cách nào hất ra nữa. Lương Thanh bị Đan Dũng nửa ôm nửa kéo ngồi xuống sofa, lại ô ô khóc lên, tâm tình vẫn kích động như cũ.

Đan Nhĩ Nhã không nhìn được nữa rồi, mở miệng nói: “Nhĩ Tín mười bảy tuổi tham gia quân đội, hiện tại vẫn trong quân ngũ, còn là bộ đội đặc chủng.”

Hách Tịnh nghe được liền ngẩn ngơ, lần trước gặp Đan Nhĩ Tín là lúc anh mới tốt nghiệp học viện quân sự, chẳng lẽ hiện tại tới bộ đội đặc chủng? Thật sự đừng phải là đại đội đó đi, ngàn vạn lần không được!

Bên này Hách Tịnh vẫn còn sững sờ vì lời của Đan Nhĩ Nhã, Lương Thanh lại vì thế mà càng kích động: “Con cũng biết mà! Con một năm gặp nó được mấy lần? Nó về nhà đuợc mấy lần? Lúc trước nó bị thương nằm viện hơn một tháng, còn nói là không có nguy hiểm? Cha con còn có hai đứa con trai, mẹ chỉ có một con gái, một đứa thôi! Ô ô, không được, con không thể đi!” Lương Thanh vừa nói vừa muốn đứng dậy lại bị Đan Dũng cường ngạnh ngăn cản, chỉ khuyên bà: “Nghe chủ ý của Tịnh Tịnh một chút.”

Hách Tịnh bị phản ứng của Lương Thanh làm cho bất ngờ, gần đây hành động và lời nói của mẹ khác hẳn với quá khứ, cô vốn cho đó là chứng tiền mãn kinh, thấy bà để ý mọi thứ, hơn nữa còn giận chó đánh mèo với người cha đã mất, tức giận bà cũng không giữ trong lòng, đối với sự quan tâm của bà cô làm như không thấy,có thể nói mấy năm gần đây trong lòng Hách Tịnh tự xem mình là cô nhi, thỉnh thoảng tới thăm chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ.

Hôm nay thấy bà phản ứng mạnh với việc mình thay đổi công việc như thế, thậm chí không tiếc nói lời cay nghiệt với Đan Dũng, Hách Tịnh có chút mê muội, chẳng lẽ mình từ trước tới giờ rất quan trọng với bà? So với trong tưởng tượng còn quan trọng hơn? Thật đáng buồn là cho dù Lương Thanh khóc rất thương tâm, cho dù ý thức được bà không phải là đóng kịch, Hách Tịnh nhận thấy mình không thể cảm động với sự thống khổ của bà, thậm chí còn có tư thái nhẹ nhàng và đùa giỡn nhìn Lương Thanh khóc thút thít, đau khổ, nỗi thống khổ của bà thậm chí làm cho lòng mình thấy cảm giác thoải mái.

Chẳng lẽ cho tới giờ là mình hận bà sao? Hách Tịnh bị ý nghĩ của mình làm sợ hết hồn, vội vàng dừng sự phân tích đáng sợ này lại, cố gắng giữ thanh âm bình tĩnh nói: “Sở trường của con là ngôn ngữ, công việc dễ dàng hay không cũng chưa biết, nhưng tóm lại con sẽ không từ bỏ vị trí phiên dịch này, sẽ không có nguy hiểm gì, cho dù có,” Hách Tịnh cười cười “Cũng nhất định sẽ ít hơn so với làm cảnh sát.” Đầu năm nay, cảnh sát cũng có số tử vong, cảnh sát văn thư cũng không ngoại lệ.

Dưới mấy lời thuyết phục, cuối cùng Lương Thanh cũng tỉnh táo một chút, bà lau lau nước mắt nhưng vẫn nức nở nói: “Coi như không có nguy hiểm gì, nhưng bị nhốt ở nơi quỷ quái đó, hôn nhân đại sự của con làm sao bây giờ?”

Hách Tịnh không thích loại không khí lúc này, cho tới bây giờ cô đều không hưởng thụ cảm giác mình là tiêu điểm, nhất là bây giờ vẫn ở nhà họ Đan, vì vậy muốn nhanh kết thúc, giọng nói xa xăm: “Mẹ, ở bộ đội là không dễ dàng, đàn ông quơ tay là có một nắm to, cái này còn phải lo ạ?” Lời vừa ra khỏi miệng, nhận thấy ánh mắt sắc bén của Đan Nhĩ Nhã hướng tới, Hách Tịnh có chút hối hận, không khỏi tự xem xét lại vừa rồi giọng nói của mình có chút lỗ mãng hay không?

Lương Thanh lại cuống: “Không cho phép con hồ đồ! Tuyệt đối không thể tìm chồng làm lính.”

Đan Dũng cười: “Lời này của bà đừng để người lớn nghe được, lại nói, tôi thế nhưng cũng xuất thân là lính...” Vừa nói liền có cảm giác ánh mắt Lương Thanh liếc tới mang theo ý lạnh, lập tức ý thức mình chạm phải mìn, vội vàng dừng lại đổi giọng nói: “Hiện tại và trước kia không giống nhau, ở bộ đội tư cách con người cũng rất cao, nhất là nghề nghiệp quân nhân, cũng có rất nhiều người từng học học viện quân sự, có chính quy cũng có thạc sĩ, ở bộ phận kỹ thuật, bác sĩ cũng không ít, so với những người lính trước kia không giống nhau.”

Lương Thanh tìm lại được cảm giác nữ vương: “Vậy cũng không được, đời tôi tôi nhận, mà con gái tôi tuyệt đối không thể gả cho lính.”

Hách Tịnh sớm đã quên chuyện của mình, thậm chí không chú ý tới đề tài đã từ việc cô có nên đi tu nghiệp hay không tới việc có thể tìm đối tượng làm lính hay không, cô nghiêm túc quan sát biểu tình của Đan Dũng và Lương Thanh, trong đầu nhớ tới lời bọn họ nói, như nắm bắt được gì, lại nhất thời như không được, đang trầm tư, lại nghe Lương Thanh nói: “Ông Đan, ông không phải có quen biết với cục trưởng của nó sao? Gọi điện hỏi ông ấy một chút, có thể đổi người đi tu nghiệp lần này không, hoặc là thời gian không nên dài?”

Hách Tịnh lập tức định thần lại, vội vàng ngăn cản: “Mẹ, mẹ chớ có nhiều chuyện, cục trưởng đang có việc, hơn nữa đi tu nghiệp là cơ hội tốt, con không muốn lật lọng đổi lời, về sau lại không thể làm việc ở đây.”

“Vậy thì thật tốt, dù sao cũng không kiếm được mấy tiền, từ chức thôi.” Lương Thanh lập tức nói.

Hách Tịnh bị lời của bà làm cho tức giận: “Từ chức, vậy ai nuôi con.”

“Mẹ a” Lương Thanh rất chắc chắn.

Hách Tịnh không cười nổi, nhìn Đan Dũng một cái, có mấy lời cô không đành lòng nói, cũng không thể hiện cô không suy nghĩ tới- mẹ, nếu như mẹ từ năm đó tới giờ có chút quan tâm con, con có biến thành như bây giờ sao? Cha con sẽ phải chết oan uổng sao? Mẹ năm đó cũng không muốn nuôi con, nói gì tới hiện tại? Hôm nay mẹ đã năm mươi tuổi, con đã trưởng thành, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, muốn bù đắp sao? Không thể nào!

Đan Dũng là người thế nào, nhìn ánh mắt kia của Hách Tịnh đã tiết lộ quá nhiều tâm tình, ông biết tối nay có nói nhiều cũng vô ích, liền phân phó Đan Nhĩ Nhã: “Cha và dì Lương con tối nay có bữa tiệc, con tiếp đón Hách Tịnh một chút.”

Đến lúc này Hách Tịnh mới phát hiện Lương Thanh và Đan Dũng đều mặc trang phục chuẩn bị ra ngoài, chỉ là trang điểm tinh xảo của Lương Thanh đã có chút tiêu tan, mà áo sơ mi của Đan Dũng cũng không còn phẳng, có điều hai người họ dường như không để ý tới những thứ này, Đan Dũng kiên trì đi nhanh ra cửa.

Trong phòng khách chỉ còn lại Hách Tịnh và Đan Nhĩ Nhã, Hách Tịnh không có tâm trạng nói chuyện, Đan Nhĩ Nhã được chỉ định “tiếp đón” cô thế nhưng cũng vẫn trầm mặc. Đang lúc Hách Tịnh cảm thấy anh sẽ luôn trầm mặc, tính toán về phòng thì Đan Nhĩ Nhã lại mở miệng: “Đã quyết định rồi sao? Thật ra thì cô cho dù chỉ làm phiên dịch đơn giản, cũng không cần lo lắng kế sinh nhai.”

Hách Tịnh ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Anh đối với tôi có lòng tin như vậy à?”

Đan Nhĩ Nhã trịnh trọng gật đầu một cái: “Lần trước tổ chức hội nghị kiến trúc quốc tế ở khách sạn Trung Hoan, tôi đi cùng thầy, cô lúc đó ở hiện trường phiên dịch rất tốt, phản ứng mau lẹ, dùng từ chính xác, tôi nghe dì nói, tiếng Pháp là ngoại ngữ thứ ba của cô cũng không kém.

Hách Tịnh liền lục lại trí nhớ, nhớ lại hội nghị hai tháng trước kia, cô bị trường học thuê làm phiên dịch tiếng Pháp cho một công ty, vì thế phải mất một đêm bù đắp những từ ngữ chuyên ngành kiến trúc, cô có chút giật mình: “Lúc đó anh đã về nước rồi sao?”

Đan Nhĩ Nhã gật đầu lại lắc đầu, anh rất ít có cử chỉ mâu thuẫn như vậy, Hách Tịnh thấy rất ngạc nhiên, chỉ nghe anh chậm rãi nói: “Ngày đó tôi trở về nước là cùng thầy giáo đi họp, chỉ có ba ngày. Sau khi trở về tôi làm xong đề cương luận văn, mới làm các thủ tục về nước.” Lúc nói chuyện Đan Nhĩ Nhã vẫn nhìn Hách Tịnh, khiến cô cảm thấy rất không tự nhiên, trong lúc giật mình giống như nhìn thấy được khuôn mặt giống như đúc khác, cô có chút che giấu nói chuyện khác: “Sau đó thì sao, cụ thể là về lúc nào?”

“Là trước một ngày lần cô về nhà lần trước,” mặt Đan Nhĩ Nhã vẫn không thay đổi: “Ngày đó nếu như cô không tới, thì tôi cũng định tới tìm cô.”

Hách Tịnh ha ha cười khan: “Tại sao tìm tôi, đại kiến trúc sư học xong về nước, không biết có bao nhiêu người quan trọng chờ gặp anh, đúng rồi, anh chuẩn bị đi làm chỗ nào, thiết kế nhà ở cho người dân sao? Đến lúc đó tôi muốn mua phòng có thể tìm người lấy ưu đãi không?”

Đan Nhĩ Nhã chợt đứng dậy tiến lên từng bước, ánh mắt như điện: “Cô thật không biết vì sao tôi muốn tìm cô?”

Trong nháy mắt đó, nhịp tim Hách Tịnh như đạt tới 180, đón ánh mắt mặc dù anh không đến nỗi lùi bước, những dường như có gì đó mắc trong cổ, làm sao cũng không thể phát ra âm thanh nào, trí nhớ như nước lũ tràn về, cơ khồ khiến cô trở về đêm trăng sáng sao thưa đó, buổi đêm ở doanh trại.

“Cô cùng Nhĩ Tín rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Những lời này của Đan Nhĩ Nhã hầu như mang theo ý ép hỏi.

Hách Tịnh nghe được nhịp tim mình chậm lại, từ từ đạt được tốc độ bình thường, sau đó nét mặt cô cũng bình tĩnh lại.

“Cậu ấy đã nói gì với anh?” Hách Tịnh không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Cô đã làm gì nó?”

“Anh Nhĩ Nhã, tôi cho là chúng ta mặc dù không phải là anh em ruột, nhưng chung sống vẫn coi như là hòa thuận.” Nhìn người được cho là gây sự Đan Nhĩ Nhã, trong lòng Hách Tịnh có một chút mất mát, cố nén khóe miệng không lộ ra khổ sở: “Tại sao anh không nghĩ là cậu ấy đã làm gì tôi?”

Đan Nhĩ Nhã nhìn cô trong chốc lát, chợt nghiêng đầu đi, một lát sau quay đầu lại nhìn cô nói: “Năm đó lúc Nhĩ Tín tốt nghiệp vốn là muốn đi bộ đội, sau lại nói có thích một cô gái, muốn trước tiên ở quân khu nghỉ ngơi một thời gian.”

Thấy Hách Tịnh không nói lời nào, Đan Nhĩ Nhã tiếp tục nói: “Nó có tìm tôi hỏi nên dùng cách nào để thổ lộ, nó nói cô gái nó thích là thiên tài ngoại ngữ, không học sẽ không biết nói.”

Hách Tịnh mắt to gợn sóng lăn tăn, nhưng vẫn không lùi bước, vẫn trầm mặc như cũ nhìn anh, Đan Nhĩ Nhã mím môi, có chút chậm chạp nói: “Một tháng sau nó bất chợt cắt liên lạc với tôi, cho tới nửa năm trước nó bị thương nằm viện, tôi mới biết nó làm bộ đội đặc chủng, cơ bản không có ở lại quân khu. Mà cho tới khi tôi nhìn thấy cô ở hội nghị mới chợt ý thức được cô gái nó nói kia rất có thể chính là cô.”

Môi Hách Tịnh có chút khô, theo bản năng cắn xuống, giương mắt nhìn anh, làm như trấn định hỏi: “Sau đó thì sao, anh bất bình thay cậu ấy?”

Đan Nhĩ Nhã lắc đầu, nét lạnh băng trên mặt thế nhưng lại lộ ra tia đắc ý giống như cười nhạo, anh nói chung không thường có vẻ mặt này, vì thế nhìn hết sức cổ quái, chỉ nghe anh nói tiếp: “Cô biết tôi vì điều gì trở lại, bởi vì sau đó tôi có gọi điện tới hỏi nó, nó thừa nhận, nhưng nó còn nói, năm đó hai người chia tay bởi vì người cô thích thật ra là tôi.”Đan Nhĩ Nhã hạ thấp thanh âm mấy phần, giọng nói lạnh lẽo nói: “Có thể giải thích một chút không? Cảnh sát Hách, cô từ lúc nào thì bắt đầu thầm mến tôi?”

Chương 30

Hách Tịnh đứng ở đó, khẽ nghiêng đầu, tóc dài liền rớt xuống một bên mặt, độ cong cong chính là dính vào trên chiếc cằm xinh đẹp, cô nháy mắt mấy cái, lại tiếp tục nháy, chợt cười: "Tôi chỉ đùa giỡn." Vẻ mặt dí dỏm, anh làm sao có thể như thế với tôi”.

Đan Nhĩ Nhã nồng đậm mày kiếm nhíu lại thật chặt, làm cơ mặt ở hai bên gò má của anh ta khẽ rung lên, hồi lâu mới thả lỏng xuống, hít sâu một hơi: "Chuyện như vậy có thể cười giỡn được sao?"

"Tại sao không thể, anh Nhĩ Nhã." Hách Tịnh dùng thêm trọng âm cho hai chữ phía sau, cô vừa cười: "Khi đó tuổi còn nhỏ, đừng nói nói giỡn, coi như nghiêm túc nói ra, bây giờ nhìn cũng có thể rất buồn cười, có phải đây là nguyên nhân nên anh trở về nước, hi vọng bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Nói xong đứng dậy cầm túi xách của mình lên: "Tôi còn có một ít tài liệu cần chỉnh sửa, hôm nay sẽ không về nhà rồi."

Hách Tịnh mở cửa xuống lầu, phát hiện Đan Nhĩ Nhã đi theo ở phía sau, quay trở lại đưa mắt nhìn dò hỏi, Đan Nhĩ Nhã chân mày nhíu chặt như cũ, cằm đi phía trước giương lên, ý bảo nói: "Tôi tiễn em về."

Hách Tịnh dừng bước lại, hơi hơi hí mắt: "Tôi là cảnh sát."

"Em là em gái tôi." Đan Nhĩ Nhã đi tới lướt qua cô, ở trước mặt dẫn đường.

Thời điểm nâng chân bước Hách Tịnh cảm giác nhẹ nhõm không ít.

Ở thành phố đèn nê ông xuyên thấu qua cửa kính xe taxi, chiếu trên người Đan Nhĩ Nhã. Anh ta theo thường lệ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Hách Tịnh ngồi vào ghế phía sau tài xế chỉ có thể nhìn quang ảnh hỗn loạn dưới gò má của anh ta, rất anh tuấn, kiên nghị, và ưu nhã, hơn nữa tương đối quen thuộc. Một đường trầm mặc, sau khi xuống xe, Đan Nhĩ Nhã vẫn đưa cô đi tới dưới lầu ký túc xá, vào lúc muốn nói lời tạm biệt, Hách Tịnh không nhịn được mở miệng trước: "Có thể hỏi anh một vấn đề được không? Tại sao cho đến tối nay mới hỏi tôi, lần trước gặp mặt vẫn bình thường mà?"

Đan Nhĩ Nhã nhìn cô một cái, không lên tiếng, khóe miệng Hách Tịnh nhếch lên, cười đến giảo hoạt: "Nói thật, anh Nhĩ Nhã, có phải anh không nói ra là do sợ tôi thích anh chứ? Anh yên tâm, chúng tôi năm đó không phải như anh nghĩ, anh ấy vào bộ đội đặc chủng, thật ra thì không phải do có gì với tôi đâu, nếu đối với anh ta tôi không có chút hứng thú, làm sao đi thầm mến một người có dáng dấp giống nhau như đúc với anh ta?" Nói xong lắc đầu một cái dáng vẻ tiếc nuối: "Tôi vốn cho là anh so với anh ấy cũng rất thông minh, đúng là sanh đôi."

Bị người khác cười hì hì mắng mình đần, đối với Đan Nhĩ Nhã mà nói còn là lần đầu gặp, đáng tiếc còn chưa kịp phản bác, Hách Tịnh đã nghiêng người rời đi, cô hôm nay tâm tình rất loạn, không muốn sinh thêm nhiều thị phi, mà Đan Nhĩ Nhã cũng không phải là người sẽ đuổi theo phía sau người khác để nói chuyện.

Chỉ là như vậy quay người lại, đối với Đan Nhĩ Nhã mà nói đã bỏ lỡ cơ hội phản kích, còn đối với Hách Tịnh, không nhìn thấy Đan Nhĩ Nhã đứng ở phía sau lưng cô rất lâu, càng không có thể nhìn đến thái độ lúc anh ta rời đi.

Đây chính là cuộc sống, có lúc tạm thời nảy sinh một quyết định, có thể ảnh hưởng, thậm chí làm thay đổi một con người khi còn sống.

Vào năm 17 tuổi Hách Tịnh có chút bất mãn, Lương Thanh cũng không thể ngăn cản cô thi cảnh sát, khi Hách Tịnh 21 tuổi, Lương Thanh tự nhiên cũng không cách nào ngăn cản cô đi học huấn luyện, cha mẹ đối với con cái có lực ảnh hưởng lớn, còn con cái đối với bọn họ yêu quý thành ra tỉ lệ thuận, tựa như phải làm đứa con dâu hiếu thuận, mới khuyến khích không cùng nàng dâu đối kháng, Lương Thanh không thể không nghi ngờ có lực như vậy.

Chỉ là Hách Tịnh trước khi đi, bị Lương Thanh chận lại, kéo đến phòng giao dịch bất động sản làm thủ tục.

"Bệnh viện chúng ta có hùn vốn xây nhà, mẹ tranh thủ một căn, mặc dù vị trí hơi không thuận tiện, nhưng giao thông coi như tiện lợi." Lương Thanh cũng không ngẩng đầu lên đối với các bản chính của tài liệu mỗi thứ photocopy lại một bản, đối với Hách Tịnh giải thích.

Hách Tịnh kinh ngạc vô cùng: "Mẹ đang làm cái gì vậy? Con đã có chỗ ở."

"Con có chỗ nào? Ký túc xá của đơn vị sao? Còn nói sắp tới con nguyện ý về nhà sao?" Lương Thanh đối với người phía trước khinh thường, đối với người sau hoài nghi, Hách Tịnh chỉ đành phải nói: "Cục chúng con cũng có cấp phòng ở."

Lương Thanh không chút cử động: "Tiền đồ của con hiện nay có thể hùn tiền mua nhà trước người khác hả? Tiền lương hiện tại của con đủ chứ?"

CMND của Hách Tịnh để trong túi xách bị Lương Thanh mạnh mẽ lấy đi, có chút gấp gấp: "Vậy cũng không cần mẹ mua cho con nha, Chú Đan sẽ nghĩ như thế nào?"

Lương Thanh rốt cuộc ngẩng đầu lên: "Đây là nhà của mẹ, tiền mua nhà cũng là tiền riêng của mẹ, đối với chú ấy không sao, lại nói đến người nhà họ Đan mẹ đây nhìn rất chướng mắt cũng muốn lấy ít đồ." Nói xong từ trong tay nhân viên làm việc nhận lấy tài liệu thúc giục Hách Tịnh ký tên, thấy cô không chịu, trừng mắt, khóe mắt ửng đỏ: "Thế nào mẹ nói có thể nuôi con, con không tin sao? Ở thành B loại địa phương này, chỉ cần có một căn nhà nhỏ, nơi nào cũng có thể kiếm miếng cơm ăn, tương lai mẹ không có ở đây, trên cái thế giới này không còn ai ở bên cạnh con, anh em cũng không có...”

Nếu như Lương Thanh vẫn một mặt ép cô, thậm chí là tận tình khuyên bảo, Hách Tịnh đều không có biện pháp chống cự, nhưng trước mặt mọi người cô lại bị kích động, đầu lại đau, Hách Tịnh chịu thua, bị lừa dối nên đồng ý ký tên, trong vòng một ngày trở thành người có nhà.

Lương Thanh mặt như trút được gánh nặng vui mừng, bà nghĩ đến tương lai xa: "Bất kể tương lai con gả như thế nào, có tiền thu tiền, con gái mình có nhà cửa là cần thiết, vợ chồng nếu có ầm ĩ cũng có chổ để đi...”

Lời như thế nói ra, Hách Tịnh cũng có chút buồn, cười điều chỉnh không khí: "Nói cái gì đó, ông bà nội cũng đã 90 tuổi rồi, thân thể còn tốt như vậy, sống đến 100 tuổi không thành vấn đề, theo tiêu chuẩn này mẹ còn có thể sống ít nhất năm mươi năm nữa, đến lúc đó con hơn bảy mươi tuổi rồi, gây gổ cũng là đến ở viện dưỡng lão, còn chạy lung tung cái gì nữa."

Lương Thanh bị cô nói xong nín khóc mỉm cười, vẫn còn treo mặt buồn bã, tranh thủ bấm cô một cái, "Đánh chết con gái ngốc, con đừng chọc tức ta, đừng nói năm mươi năm, sợ rằng mười năm mạng cũng không còn!"

Vì vậy, thời điểm Hách Tịnh đến đại đội A, trên cánh tay còn để dấu tích chưa mất đi, da của cô trắng, một chút xíu dấu vết cũng hết sức rõ ràng. Các cô bạn cùng phòng với Hách Tịnh theo tin tức chi đội mới vừa phân công tới là nhân viên kỹ thuật Trương Anh Tử, chuyên môn điện tử đối kháng chuyên nghiệp, cũng là chuyên viên kỹ thuật máy vi tính, cô nàng mang mắt kiếng thật dầy nhìn chằm chằm Hách Tịnh mặc áo ngủ tay ngắn mới từ phòng tắm bước ra ngoài, vẻ mặt rất kinh ngạc: "Còn chưa bắt đầu huấn luyện sao bị thương rồi?"

Hách Tịnh theo ánh mắt của cô nàng nhìn về phía cánh tay mình, khóe miệng co quắp bỗng nhúc nhích, nói: "Không có, là do người nhà bạo lực."

"Cái gì?" Trương Anh Tử hiển nhiên đối với cái từ này chưa quen thuộc.

"Gọi tắt là bạo lực gia đình." Hách Tịnh tốt bụng giải thích, cũng không dấu diếm vết bầm, Trương Anh Tử dùng ánh mắt được dấu sau cặp kính cận nghiên cứu, âm thầm đánh giá.

"Bạn đã kết hôn?" Trương Anh Tử quát to một tiếng, giọng nói hoảng sợ vô cùng, đem Hách Tịnh sợ hết hồn, vội vàng trả lời cô ấy: "Không có nha," lại bổ sung: "Mẹ tôi bấm."

Trương Anh Tử kinh ngạc càng lớn: "Mẹ ghẻ?"

"Mẹ ruột, không thể giả được." Chỉ cần nhìn sắc mặt cũng không còn có người dám hoài nghi.

Trương Anh Tử một tay lấy mắt kính xuống, cô thật ra thì có một đôi mắt không lớn cũng rất xinh đẹp, bình thường ngũ quan của cô có sắc thái, chỉ là bởi vì cận thị mà mắt nhìn có chút sương mù, giờ phút này cô đang dùng ánh mắt sương mù nhìn Hách Tịnh, vẻ mặt sinh chói lọi: "Thật là một đứa con đáng thương, bị mẹ bức cho tới chỗ không thể tránh bạo lực gia đình, tôi nói rồi, dáng dấp như hoa như ngọc, còn là học ngoại ngữ, làm sao bị tới nỗi như thế." Vừa nói tay còn đưa lên lau nước mắt, này, tiến vào nhân vật cũng quá nhanh một chút đi!

Hách Tịnh có chút đau lòng, không dám nói rằng chẳng qua do tôi kiên trì muốn tới nơi này, chỉ sợ không cần gặp bạo lực gia đình rồi, vội vàng chuyển đổi đề tài: "Nơi này không tốt sao? Bạn không phải cũng tới nơi này."

Trương Anh Tử lắc lắc đầu nói: "Chúng ta không giống nhau, mình sinh ra ở môi trường bộ đội, còn là trường quân đội, không đến nơi này còn có thể đi chỗ nào? Hơn nữa, tôi chính là mang theo nhiệm vụ tới."

Nói đến nhiệm vụ, Hách Tịnh không tốt hỏi nữa, thấy Trương Anh Tử cảm xúc tới cũng nhanh đi cũng nhanh, mặt chần chừ mãn chí, vì vậy bắt đầu thu dọn giường chuẩn bị ngủ, Trương Anh Tử cũng không bỏ qua: "Ai ya, người ta nói tu mười năm cùng thuyền, tu trăm năm cùng gối ngủ, hai ta có thể ở một nhà, mặc dù không cùng giường, thế nào cũng phải tu năm mươi năm, đây chính là duyên phận nha, tuy hai ta có duyên phận này nhưng bạn cũng không thể làm hư chuyện của tôi, hại tôi nhiệm vụ kết thúc không thành!"

Hách Tịnh sợ hết hồn, vội vàng bảo đảm: "Tôi sẽ không làm phiền bạn, không nên hỏi là không hỏi, quy tắc giữ bí mật là tất cả." Trừ lần đó ra hai cô cùng làm phiên dịch cho một Kỹ Sư, trên công tác cũng không có xung đột gì, hơn nữa Hách Tịnh tự nhận mình không phải là người thêm phiền cho người khác.

Trương Anh Tử tay nhỏ bé vung lên: "Ai nói đến cái đó, nói thật với mình đi, tôi đã dò xét xong, trong trụ sở bao gồm bác sĩ cùng hộ sĩ tổng cộng có 28 nữ, bàn về tấn công bạn xếp thứ nhất, bạn chỉ cần không cho tôi thêm phiền, nhiệm vụ hoàn thành hi vọng cũng rất lớn."

Hách Tịnh nghe ra con đường sắp tới, cô chịu đựng sự bàng hoàng trong lòng hỏi: "Bạn nói nhiệm vụ rốt cuộc là cái gì?"

"Trộm người nha, tôi đã hơn hai mươi chín tuổi rồi, nếu không gả sẽ là gái lỡ thì!" Trương Anh Tử hùng hồn tuyên bố.

Mặc dù đã đoán trước được, Hách Tịnh vẫn bị nghẹn, cô thuận thế tiếp tục hỏi: "Tìm lính đặc biệt?"

Trương Anh Tử gật đầu: "Đúng vậy! Lính đặc biệt nhiều đẹp trai, tôi hiểu biết rõ bạn đang nghĩ cái gì, sợ bọn họ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không sao, chị đây không quan tâm, chị mặc dù thân thể cường tráng, đầu cũng là đỉnh cao, thông minh bằng chị, chính là nếu gặp khó khăn cũng có thể giải quyết!"

Lời nói hùng hồn như thế, từ một người cao l.6m, cân nặng 45kg trong miệng nữ nhân nhỏ xinh nói ra, thật sự là tương đối vui mừng, nhìn bạn cùng phòng có dáng vẻ vui mừng, Hách Tịnh cảm thấy cuộc sống bị giam ở đại đội A cũng sẽ không nhàm chán.

Đi tới địa phương mới chọn giường, Hách Tịnh mặc dù cảm thấy mệt mỏi, lại cho đến nửa đêm cũng không thể ngủ, mơ hồ mới vừa có chút ý ngủ được, một tiếng còi bén nhọn vang lên, cô còn có chút thất thần, lại thấy người bên cạnh trên giường mới vừa rồi còn đánh khò khè Trương Anh Tử giật mình một cái ngồi dậy, mắt không có trợn liền bắt đầu ba chân bốn cẳng mặc quần áo, chỉnh sửa drap trải giường, động tác hết sức nhanh chóng.

Cũng may Hách Tịnh phản ứng đủ mau, tay chân cũng khá nhanh, lập tức hành động, đến cuối cùng cũng không còn chậm bao nhiêu so Trương Anh Tử.

Chỉnh trang xong hai người một trước một sau đi tới bãi tập, phát hiện trời tối om om đã đứng đầy quân binh, hơn nữa yên lặng như tờ, các cô cuối cùng đã tới. Đây là Hách Tịnh lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tốc độ quân nhân, bởi vì huấn luyện viên đứng ở phía trước nhìn đồng hồ đeo tay một cái nói: "Đã trễ 1 phút 42 giây." Mà Hách Tịnh thề cô ngẩn người nhớ thời gian không nhiều hơn 10 giây, nói cách khác, cho dù cô toàn lực ứng phó, cũng còn bị trễ. Xem một chút toàn bộ gánh nặng võ trang quan binh, nhìn lại một chút một thân buông lỏng mình, đây đối với bệnh càng mệt hơn.

Ánh hoàng hôn mờ nhạt, huấn luyện viên đi tới trước mặt của Hách Tịnh cùng Trương Anh Tử, chợt"Di" một tiếng, hỏi Hách Tịnh: "Quần áo không ngay ngắn, cầu vai của cô đâu"

Hách Tịnh cười khổ: "Tôi không có cấp bậc." Ánh đèn chiếu vào trên người huấn luyện viên, vẽ phác thảo ra thân hình rất kiệt xuất, cao ngất đến khiến lòng người sợ hãi.

Người nọ"A" một tiếng, chợt nói: "Thì ra cô là người từ cục Công An điều tạm tới phiên dịch hả, thế nào không ai nói cho cô sao? Học viên mới không cần tham gia tập luyện tối nay."

Hách Tịnh vo vo đầu, xóa không nên có ý tưởng, trong lòng buồn bực cực kỳ, cô nghe được Trương Anh Tử ở sau lưng nhỏ giọng mắng một câu, đang suy nghĩ kế tiếp là không phải sẽ được thả trở về ngủ, chỉ nghe huấn luyện viên kia lại bổ sung một câu, rất bất đắc dĩ giọng nói: "Nhưng mà nếu đã tỉnh dậy, vậy hãy theo cùng nhau đi, coi như thể nghiệm trước.”

Sau đó Hách Tịnh nghe được Trương Anh Tử mắng ra tiếng rồi, biết rõ che bóng không nhìn thấy, cô vẫn là tranh thủ thời gian ngẩng đầu quan sát biểu tình huấn luyện viên, phát hiện anh ta đang quay đầu rời đi, một hình dáng gò má xuất hiện ở trước mắt, khiến Hách Tịnh như bị sét đánh, là anh ta? Anh ta thật ở chỗ này, vậy cổ họng anh ta có chuyện gì xảy ra? Thanh âm thế nào trở nên khàn khàn như vậy!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Swatch Watches